Mẫu bài dự thi trường học hạnh phúc 2024 cập nhật mẫu mới? Chia sẻ kỷ niệm đáng nhớ xung quanh bạn bè, thầy cô, trong học tập, ngôi trường em đang học?
- Mẫu bài dự thi trường học hạnh phúc 2024 cập nhật mẫu mới? Chia sẻ kỷ niệm đáng nhớ xung quanh bạn bè, thầy cô, trong học tập, ngôi trường em đang học?
- Thể lệ cuộc thi viết về Trường học hạnh phúc 2024 dành cho học sinh như thế nào?
- Thời gian thi viết về Trường học hạnh phúc 2024 dành cho học sinh như thế nào?
Mẫu bài dự thi trường học hạnh phúc 2024 cập nhật mẫu mới? Chia sẻ kỷ niệm đáng nhớ xung quanh bạn bè, thầy cô, trong học tập, ngôi trường em đang học?
Xem thêm: Mẫu bài viết kỷ niệm sâu sắc với mái trường
Dưới đây là một số mẫu bài dự thi trường học hạnh phúc 2024 dành cho học sinh các cấp hay, chọn lọc
Mẫu số 01
Có những người thầy không chỉ truyền dạy kiến thức, mà còn âm thầm vun đắp những giá trị nhân văn, lan tỏa tình yêu thương tới học trò bằng những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Ở vùng quê nghèo của tôi, có một người thầy như thế, một người thầy già với dáng hình gầy gò, giản dị, hằng ngày vẫn lặng lẽ đạp xe qua những con đường gập ghềnh để đến lớp dạy học. Thầy không chỉ là người mang đến tri thức, mà còn là ánh sáng soi rọi con đường tương lai cho những học sinh nghèo khó. Thầy tên là Thịnh, năm nay đã ngoài sáu mươi. Với mái tóc điểm bạc, đôi mắt hiền từ, và nụ cười nhân hậu, thầy luôn xuất hiện với hình ảnh chiếc xe đạp cũ kỹ, quần áo giản dị nhưng gọn gàng. Suốt mấy chục năm qua, dù trời mưa hay nắng, thầy vẫn đều đặn đạp xe đến trường dạy học. Với nhiều người, thầy không chỉ là một người thầy bình thường, mà là tấm gương sáng về lòng tận tụy và sự hy sinh thầm lặng. Điều làm tôi nhớ mãi về thầy không chỉ là sự kiên trì đến lớp dù thời tiết có khắc nghiệt, mà còn là tấm lòng nhân ái bao la của thầy đối với học sinh nghèo. Ở ngôi trường nhỏ bé nơi vùng quê ấy, có nhiều học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Nhiều em phải đối mặt với thiếu thốn từ sách vở, quần áo đến bữa ăn hàng ngày. Thầy Thịnh, dù không giàu có, nhưng luôn âm thầm giúp đỡ những em học sinh này. Hàng tháng, thầy dùng chính đồng lương ít ỏi của mình để mua sách, vở, bút và dụng cụ học tập cho các em. Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh thầy lặng lẽ đứng ở cửa lớp, trao cho một bạn học sinh chiếc cặp sách mới, nụ cười hiền từ nở trên môi. Bạn ấy xúc động đến mức rưng rưng nước mắt, còn thầy chỉ vỗ vai và nói nhẹ nhàng: “Em cứ cố gắng học, thầy tin em sẽ làm được.” Đối với thầy, việc hỗ trợ học sinh nghèo không phải là điều lớn lao, nhưng đối với những em học sinh ấy, đó là nguồn động viên vô giá, giúp các em vững bước trên con đường học tập. Không dừng lại ở việc hỗ trợ vật chất, thầy Thịnh còn luôn dành thời gian động viên tinh thần cho các em. Thầy hay kể cho chúng tôi nghe về những tấm gương vượt khó, về giá trị của sự cố gắng và lòng kiên trì. Thầy luôn nhắc nhở chúng tôi rằng, dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu, chỉ cần có ý chí và niềm tin, mọi cánh cửa sẽ mở ra. Những lời nói giản dị nhưng thấm đẫm tình người của thầy đã trở thành ngọn lửa sưởi ấm trái tim của biết bao học trò. Có lần, một học sinh trong lớp tôi vì hoàn cảnh gia đình quá nghèo mà định bỏ học. Khi thầy biết chuyện, thầy đã đích thân đến nhà bạn ấy, ngồi trò chuyện với cha mẹ và thuyết phục họ để con tiếp tục đến trường. Thầy còn âm thầm giúp đỡ gia đình bạn ấy về chi phí học tập, và luôn theo sát, động viên bạn ấy trong suốt quá trình học. Nhờ có thầy, bạn ấy đã không từ bỏ con đường học vấn và sau này đã thành công trong cuộc sống. Giờ đây, dù đã rời xa mái trường, tôi vẫn không thể quên hình ảnh người thầy già với đôi chân đạp xe trên con đường đất đỏ, chiếc áo sơ mi trắng bạc màu nhưng sạch sẽ, và nụ cười hiền từ luôn nở trên môi. Thầy Thịnh – người thầy với tấm lòng bao la như biển cả, đã gieo vào lòng mỗi học sinh những hạt giống của tình yêu thương, sự biết ơn và tinh thần vượt khó. Thầy đã không chỉ dạy cho chúng tôi những kiến thức trong sách vở, mà còn dạy chúng tôi về giá trị của lòng nhân ái, sự chia sẻ và sức mạnh của tình người. Nhờ có thầy, nhiều học sinh nghèo đã có cơ hội tiếp tục con đường học vấn, vượt qua những khó khăn của cuộc sống để vươn tới ước mơ. Thầy như một ngọn đèn dầu nhỏ, lặng lẽ soi sáng từng bước đi của chúng tôi, không phô trương, không hào nhoáng, nhưng đủ mạnh mẽ để dẫn dắt chúng tôi vượt qua bóng tối của nghèo khó và trở ngại. Có lẽ, sau này chúng tôi sẽ còn gặp rất nhiều người thầy khác, nhưng người thầy già với tấm lòng cao cả ấy mãi mãi sẽ là kỷ niệm đẹp, sâu sắc và thiêng liêng nhất trong lòng tôi. |
Mẫu số 02:
Ngôi trường là nơi không chỉ giúp chúng ta tiếp thu kiến thức, mà còn là nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô, bạn bè và những bài học quý giá về cuộc sống. Đối với tôi, những năm tháng học tập dưới mái trường đã để lại nhiều kỷ niệm sâu sắc, đặc biệt là những khoảnh khắc bên cạnh thầy cô, bạn bè, nơi mà tôi không chỉ trưởng thành về mặt tri thức, mà còn học được những giá trị về tình bạn, lòng biết ơn và tinh thần vượt khó. Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi là lần cả lớp cùng nhau chuẩn bị cho cuộc thi học sinh giỏi môn Văn cấp trường. Đó là khoảng thời gian chúng tôi không chỉ đối mặt với áp lực học tập, mà còn phải đoàn kết, gắn bó để hỗ trợ nhau. Cô giáo dạy Văn của chúng tôi – cô Hạnh, là người đã truyền cảm hứng và động viên chúng tôi rất nhiều. Cô luôn nhẹ nhàng, kiên nhẫn giảng giải những bài học, giúp chúng tôi hiểu sâu hơn về văn chương và cuộc sống. Cô thường nói: “Văn học không chỉ là những con chữ, mà là nhịp đập của trái tim, là cảm xúc chân thật của con người.” Tôi nhớ những buổi ôn thi kéo dài đến chiều muộn, khi cả lớp mệt mỏi và đôi lúc nản lòng. Nhưng chính tình bạn đã giúp chúng tôi vượt qua. Mỗi khi một bạn gặp khó khăn với đề bài hay bài tập, những người còn lại đều sẵn lòng giúp đỡ. Chúng tôi cùng nhau thảo luận, cùng nhau chia sẻ những ý tưởng, đôi khi là những tranh cãi nhỏ nhặt, nhưng sau cùng, tất cả đều vì mục tiêu chung – để cả lớp đạt kết quả tốt nhất. Có một lần, tôi gặp khó khăn trong việc viết một bài phân tích thơ. Mặc dù đã cố gắng rất nhiều, tôi vẫn không thể nắm bắt được tinh thần của bài thơ. Trong lúc cảm thấy bế tắc, Linh – người bạn thân nhất của tôi – đã đến bên cạnh, lặng lẽ ngồi xuống và nói: “Đừng lo lắng, mình sẽ giúp cậu.” Linh đã dành cả buổi chiều cùng tôi đọc lại bài thơ, phân tích từng câu từng chữ, và nhờ có cậu ấy, tôi mới hiểu được ý nghĩa sâu sắc ẩn sau những dòng thơ tưởng chừng như đơn giản. Nhưng điều khiến tôi nhớ mãi không chỉ là sự giúp đỡ về mặt học tập, mà là tình bạn chân thành mà chúng tôi dành cho nhau. Linh không chỉ giúp tôi trong bài học, mà còn động viên tinh thần khi tôi cảm thấy áp lực. Cậu ấy nói: “Chúng ta không cần phải hoàn hảo, chỉ cần cố gắng hết sức mình là được. Dù kết quả thế nào, cậu vẫn có những người bạn luôn ở bên cạnh.” Kết thúc cuộc thi, lớp chúng tôi đạt kết quả cao, niềm vui vỡ òa khi cô Hạnh thông báo cả lớp đều đạt thành tích tốt. Những tràng pháo tay, những cái ôm chúc mừng, và cả những giọt nước mắt hạnh phúc đã trở thành kỷ niệm khó quên. Cô Hạnh đứng đó, nở nụ cười hiền từ, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào. Cô nói với chúng tôi rằng, điều quan trọng không chỉ là kết quả của cuộc thi, mà là tinh thần đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau mà chúng tôi đã thể hiện suốt thời gian qua. Từ kỷ niệm đó, tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống và học tập, thành công không chỉ đến từ sự cố gắng của bản thân, mà còn nhờ vào tình bạn, sự hỗ trợ từ thầy cô và những người xung quanh. Những bài học về tình bạn, sự đồng lòng và lòng kiên trì mà tôi học được từ những trải nghiệm này sẽ mãi là hành trang quý giá trong suốt chặng đường tương lai. Ngôi trường mà tôi đang học không chỉ là nơi truyền đạt kiến thức, mà còn là nơi vun đắp những giá trị nhân văn. Ở đây, tôi đã được gặp gỡ những người thầy, người bạn đáng quý, những người đã giúp tôi trưởng thành hơn mỗi ngày. Những bài học từ sách vở, từ thầy cô, và từ chính những trải nghiệm của bản thân đã giúp tôi hiểu rõ rằng: Học tập không chỉ là việc chinh phục điểm số, mà còn là quá trình hoàn thiện con người, học cách yêu thương, trân trọng và biết ơn. Dưới mái trường này, tôi đã có những kỷ niệm mà tôi biết rằng mình sẽ mang theo suốt cuộc đời. Và tôi tin rằng, mỗi học sinh khi rời xa ngôi trường này đều mang trong lòng những bài học quý báu, những kỷ niệm đẹp về thầy cô, bạn bè – những điều sẽ theo ta trên mỗi bước đường trưởng thành. |
Mẫu số 03
Kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô luôn là một phần quan trọng trong hành trình trưởng thành của mỗi người, và đối với tôi, đó là một câu chuyện sâu lắng về người thầy chủ nhiệm của tôi trong những năm cấp ba. Năm lớp 11, tôi trải qua một giai đoạn khó khăn trong học tập và cuộc sống. Áp lực từ những bài kiểm tra dồn dập, kỳ vọng của gia đình, và những lo lắng về tương lai đã khiến tôi mất đi động lực. Tôi thường ngồi trong lớp với tâm trạng chán nản, cảm thấy mệt mỏi và dần xa rời việc học. Nhưng giữa lúc ấy, thầy chủ nhiệm của tôi – thầy Nam – đã lặng lẽ xuất hiện, không phải với những lời la rầy hay phê phán, mà bằng sự quan tâm nhẹ nhàng, đầy thấu hiểu. Một buổi chiều, sau giờ học, thầy gọi tôi lại. Tôi nhớ rất rõ ánh mắt ấm áp và kiên nhẫn của thầy khi hỏi: “Em có chuyện gì không vui sao? Thầy thấy dạo này em trầm lặng hơn trước.” Tôi im lặng một lúc, ngại ngùng không muốn chia sẻ. Nhưng thầy không thúc ép, chỉ mỉm cười và nói: “Nếu em cần người lắng nghe, thầy luôn ở đây.” Những lời nói ấy như một cánh cửa mở ra cho tôi. Tôi bắt đầu kể về những lo lắng trong lòng – từ những khó khăn trong học tập đến nỗi sợ không đáp ứng được kỳ vọng của mọi người. Thầy không ngắt lời tôi, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Sau khi tôi dứt lời, thầy khẽ nói: “Thầy hiểu cảm giác của em. Ai trong chúng ta cũng có lúc phải đối mặt với những thử thách tưởng chừng không thể vượt qua. Nhưng điều quan trọng là em không đơn độc. Thầy và các bạn luôn ở đây để giúp em.” Từ khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Thầy không chỉ giúp tôi về mặt kiến thức mà còn giúp tôi nhìn nhận cuộc sống một cách nhẹ nhàng hơn. Thầy khuyến khích tôi không cần phải hoàn hảo, chỉ cần nỗ lực hết sức và luôn tin tưởng vào bản thân. Từng lời thầy nói không chỉ là lời khuyên mà còn là nguồn động viên sâu sắc, giúp tôi dần dần lấy lại niềm tin và sự tự tin trong học tập lẫn cuộc sống. Cũng từ ngày đó, mối quan hệ giữa tôi và thầy không chỉ dừng lại ở vai trò thầy trò mà còn giống như hai người bạn. Những lần thầy động viên, nhắc nhở đã trở thành động lực để tôi phấn đấu hơn mỗi ngày. Thầy không chỉ dạy tôi kiến thức sách vở mà còn trao cho tôi những bài học quý giá về cuộc đời, về sự kiên nhẫn, lòng bao dung và tình yêu thương. Giờ đây, dù đã rời xa mái trường, mỗi lần nhớ về quãng thời gian ấy, lòng tôi vẫn ngập tràn sự biết ơn. Thầy Nam – người thầy với trái tim đầy yêu thương và sự bao dung – đã để lại trong tôi một kỷ niệm đẹp không bao giờ phai nhạt. Kỷ niệm ấy không chỉ là về một người thầy, mà còn là về một người đã giúp tôi nhìn thấy ánh sáng khi tôi cảm thấy lạc lối. Những năm tháng dưới mái trường ấy, nhờ có thầy, tôi đã học được rằng: khi cuộc sống trở nên khó khăn, điều quan trọng nhất không phải là hoàn cảnh mà là cách chúng ta đối diện và vượt qua. Và trên hành trình đó, sự quan tâm và sẻ chia của thầy cô là ánh sáng dẫn đường, giúp chúng ta vững bước tiến về phía trước. |
Mẫu số 04:
Có những con người đến trong cuộc đời ta như một phép màu, xuất hiện vào đúng lúc ta tưởng chừng như đã đánh mất hết hy vọng. Với tôi, người đó chính là cô Lan, người cô giáo không chỉ giúp tôi vượt qua những tháng ngày tăm tối của bạo lực gia đình, mà còn trở thành mẹ nuôi, người mẹ thứ hai đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi. Tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Bố tôi là người đàn ông nghiện rượu, thường xuyên đánh đập mẹ và tôi. Những trận cãi vã, bạo lực cứ thế lặp đi lặp lại không dứt, biến ngôi nhà thành nơi đáng sợ hơn bất kỳ chốn nào khác. Mẹ tôi không chịu nổi áp lực đã bỏ đi, để lại tôi một mình chống chọi với sự tàn nhẫn của bố. Còn nhỏ, tôi không thể làm gì ngoài việc chịu đựng, mỗi ngày đến trường là một ngày tôi tìm thấy sự yên bình tạm bợ, nhưng sâu thẳm trong lòng là nỗi sợ hãi không thể nói thành lời. Cô Lan là giáo viên chủ nhiệm của tôi năm lớp 8. Cô không chỉ dạy chúng tôi kiến thức mà luôn quan tâm, lắng nghe học trò với tấm lòng yêu thương vô bờ bến. Cô có đôi mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp, mỗi lần cô bước vào lớp, không khí dường như trở nên nhẹ nhàng và an yên hơn. Cô luôn khuyến khích chúng tôi chia sẻ, tâm sự với cô về những khó khăn trong cuộc sống. Nhưng tôi, khi ấy, không đủ can đảm để mở lòng, không dám kể về những gì đang xảy ra ở nhà. Tôi sợ sự phán xét, sợ ánh mắt thương hại của mọi người. Một ngày nọ, sau khi bố tôi có trận bạo lực tồi tệ, tôi đến lớp với vết bầm tím trên mặt. Tôi cố gắng che giấu, không muốn ai biết, nhưng cô Lan đã tinh ý nhận ra. Sau giờ học, cô gọi tôi ở lại và nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì đã xảy ra với em? Thầy cô luôn ở đây để giúp đỡ em, em không cần phải chịu đựng một mình." Tôi không thể kìm nén được nữa, nước mắt chực trào ra, và tôi bắt đầu kể cho cô nghe về những gì tôi đã phải trải qua suốt bao năm qua. Từng lời nói dường như càng khó khăn hơn khi tôi nhận ra nỗi đau mình đã chịu đựng lớn đến nhường nào. Cô Lan không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy tôi như một người mẹ ôm con mình. Sự dịu dàng của cô khiến tôi thấy ấm áp, thấy an toàn – một cảm giác mà tôi đã không có từ rất lâu. Sau hôm đó, cô Lan không chỉ động viên tinh thần tôi, mà còn giúp tôi tìm cách thoát khỏi hoàn cảnh bạo lực. Cô đã liên hệ với các tổ chức bảo vệ trẻ em và chính quyền địa phương để can thiệp vào gia đình tôi. Cô không sợ khó khăn, không sợ vất vả, luôn đứng bên cạnh tôi trong suốt thời gian đầy thử thách ấy. Chính nhờ cô, tôi đã thoát khỏi sự bạo hành, được chuyển đến một nơi an toàn hơn để tiếp tục học hành. Nhưng điều làm tôi cảm động hơn cả là sau khi mọi chuyện tạm ổn, cô Lan đã ngỏ lời nhận tôi làm con nuôi. Tôi bất ngờ và xúc động, không biết nói gì ngoài những giọt nước mắt hạnh phúc. Từ đó, cô không chỉ là người cô giáo đáng kính mà còn trở thành mẹ nuôi của tôi, người mẹ đã cho tôi một mái nhà, một gia đình tràn đầy yêu thương mà tôi đã luôn mơ ước. Những ngày tháng sống cùng cô, tôi đã cảm nhận được thế nào là tình yêu thương thật sự. Cô chăm sóc tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất, dạy tôi những bài học về lòng bao dung, kiên trì và yêu thương người khác. Cô không chỉ lo cho việc học của tôi, mà còn luôn lắng nghe, chia sẻ và giúp tôi vượt qua những tổn thương trong tâm hồn. Nhờ có cô, tôi đã học cách mạnh mẽ, vượt lên quá khứ đau buồn để tìm thấy hy vọng và tương lai phía trước. Giờ đây, tôi đã trưởng thành, nhưng tình yêu và sự biết ơn dành cho cô Lan chưa bao giờ phai nhạt. Cô không chỉ là người đã giúp tôi thoát khỏi cuộc sống đầy bạo lực, mà còn là người mẹ đã trao cho tôi niềm tin vào tình yêu thương và sự nhân ái. Cô là ánh sáng trong cuộc đời tôi, người đã thắp sáng con đường tôi đi, giúp tôi nhận ra rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần có tình yêu và sự hỗ trợ từ những người xung quanh, mọi thử thách đều có thể vượt qua. Cô Lan – người mẹ, người thầy của tôi – mãi mãi là biểu tượng của lòng nhân ái, là minh chứng cho tình yêu thương có sức mạnh thay đổi cuộc đời. Nhờ có cô, tôi đã tìm thấy lại bản thân và có được một cuộc sống hạnh phúc, trọn vẹn hơn bao giờ hết. |
Mẫu số 05:
Có những người bạn xuất hiện trong đời như một ngọn đèn giữa đêm tối, soi sáng và dẫn lối cho ta khi ta lạc lối. Với tôi, người bạn ấy chính là Linh, người đã đứng ra bảo vệ tôi khỏi bạo lực học đường và giúp tôi tìm lại giá trị của bản thân, dạy tôi biết yêu mình và tự tin đối mặt với cuộc sống. Những năm cấp hai, tôi là một học sinh trầm lặng, ít nói và luôn cảm thấy lạc lõng giữa đám đông. Gia đình không mấy hạnh phúc, cộng thêm tính cách nhút nhát khiến tôi trở nên dễ bị tổn thương. Bạn bè trong lớp không những không hiểu, mà còn thường xuyên chế giễu và bắt nạt tôi. Những lời nói ác ý, những trò đùa quá trớn đã trở thành nỗi ám ảnh mỗi ngày. Tôi sợ đến trường, sợ phải đối diện với ánh mắt coi thường của mọi người, sợ những cái huých vai, những tiếng cười sau lưng. Mỗi ngày đến lớp, tôi chỉ muốn trốn tránh mọi thứ. Những lúc bị trêu chọc, tôi không dám nói lại, chỉ lặng lẽ chịu đựng trong nỗi đau và sự tủi thân. Tôi bắt đầu tự trách bản thân, tự hỏi tại sao mình lại khác biệt, tại sao mình không thể giống những người khác để được chấp nhận. Cảm giác cô đơn và vô vọng bao trùm lấy tôi, khiến tôi ngày càng khép kín hơn. Nhưng rồi, Linh – một người bạn cùng lớp – đã xuất hiện, như một tia nắng ấm giữa ngày đông lạnh giá. Linh là một cô gái mạnh mẽ, thẳng thắn và luôn biết quan tâm đến người khác. Cậu không phải là bạn thân của tôi từ đầu, nhưng luôn để ý và nhận ra những gì tôi đang phải đối mặt. Một ngày, khi tôi bị vài bạn trong lớp xô ngã và cười nhạo, Linh đã không ngần ngại bước lên, đối mặt với những người bắt nạt tôi. Cậu ấy nói: "Các cậu làm vậy có thấy vui không? Chúng ta là bạn cùng lớp, tại sao lại đối xử với nhau như thế?" Những lời nói của Linh khiến cả lớp im lặng, và những người bắt nạt tôi cũng lúng túng không biết nói gì. Linh kéo tôi dậy, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói một câu mà tôi sẽ không bao giờ quên: "Cậu không cần phải sợ họ. Cậu không có gì sai cả. Cậu xứng đáng được tôn trọng, như tất cả mọi người khác." Sau hôm đó, Linh trở thành người bạn thân thiết nhất của tôi. Cậu không chỉ bảo vệ tôi khỏi những lần bị bắt nạt, mà còn giúp tôi nhận ra giá trị của bản thân. Linh thường nói: "Cậu không cần phải thay đổi bản thân để được người khác chấp nhận. Hãy là chính mình, và tự hào về điều đó." Mỗi lần nghe những lời này, tôi dần dần cảm thấy mình có giá trị, rằng mình xứng đáng được yêu thương và tôn trọng. Linh không chỉ nói suông, cậu ấy còn luôn bên cạnh, khích lệ tôi tham gia vào các hoạt động của lớp. Linh dạy tôi rằng sự tự tin không đến từ việc phải giống mọi người, mà đến từ việc biết yêu thương và chấp nhận chính bản thân mình. Dần dần, nhờ Linh, tôi học cách mở lòng hơn, dám đứng lên bảo vệ bản thân và không còn sợ hãi đối mặt với những lời trêu chọc vô lý nữa. Những trò bắt nạt cũng từ đó mà giảm đi, khi tôi biết tự tin hơn và không để chúng ảnh hưởng đến mình. Cậu ấy giúp tôi hiểu rằng, dù người khác có nói gì, mình vẫn là người quyết định giá trị của bản thân. Linh đã cho tôi thấy sức mạnh của tình bạn chân thành, rằng trong cuộc sống, chúng ta luôn cần có những người sẵn lòng đứng bên cạnh, sẵn lòng giúp đỡ và bảo vệ ta khi ta yếu đuối nhất. Giờ đây, khi nghĩ lại những năm tháng ấy, tôi không chỉ biết ơn Linh vì đã bảo vệ tôi khỏi bạo lực học đường, mà còn biết ơn vì cậu ấy đã giúp tôi tìm lại được chính mình. Linh không chỉ là một người bạn mà còn là người đã truyền cho tôi sức mạnh để đối mặt với mọi khó khăn trong cuộc sống, dạy tôi biết yêu thương và tôn trọng bản thân. Tôi đã học được một bài học quý giá từ Linh: không ai có quyền quyết định giá trị của ta, ngoài chính bản thân ta. Và khi ta biết yêu thương bản thân, ta sẽ tự tin đối mặt với mọi thứ, dù là những khó khăn lớn nhất. Linh – người bạn tuyệt vời của tôi – đã thay đổi cuộc đời tôi theo cách mà tôi không bao giờ ngờ tới, và tình bạn của chúng tôi sẽ mãi là kỷ niệm đẹp đẽ, sâu sắc nhất trong những năm tháng thanh xuân. |
Mẫu số 06:
Những năm tháng học trò trôi qua như một cơn gió thoảng, mang theo biết bao kỷ niệm đẹp đẽ và xúc động. Trong những năm tháng ấy, bạn bè chính là những người đã cùng tôi chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, và cả những ước mơ tuổi trẻ. Tôi nhớ những buổi sáng sớm, khi ánh nắng ban mai vừa ló dạng, chúng tôi đã cùng nhau đạp xe đến trường. Tiếng cười nói rộn ràng vang lên trên con đường quen thuộc, nơi mà mỗi góc phố, mỗi hàng cây đều in dấu chân chúng tôi. Những câu chuyện không đầu không cuối, những trò đùa tinh nghịch, tất cả đều làm cho con đường đến trường trở nên ngắn lại và vui vẻ hơn. Trong lớp học, chúng tôi không chỉ là những học sinh chăm chỉ mà còn là những người bạn thân thiết. Những giờ học căng thẳng trở nên nhẹ nhàng hơn khi có bạn bè bên cạnh. Chúng tôi cùng nhau giải những bài toán khó, cùng nhau thảo luận những bài văn hay, và cùng nhau chia sẻ những ước mơ, hoài bão. Những lần cùng nhau thức khuya ôn bài, những buổi học nhóm đầy ắp tiếng cười, tất cả đều là những kỷ niệm không thể nào quên. Những giờ ra chơi, chúng tôi thường tụ tập dưới gốc cây phượng vĩ, nơi mà những cánh hoa đỏ rực rơi xuống như những giọt nắng. Chúng tôi cùng nhau chơi đùa, cười nói rộn ràng, quên đi mọi lo toan của cuộc sống. Những trò chơi dân gian, những cuộc thi chạy, những lần cùng nhau hát vang những bài ca tuổi học trò, tất cả đều là những khoảnh khắc đẹp đẽ và đáng nhớ. Nhớ nhất là những chuyến dã ngoại cùng lớp, những lần cùng nhau khám phá những vùng đất mới, cùng nhau trải nghiệm những điều thú vị. Những buổi cắm trại bên bờ sông, những lần cùng nhau leo núi, những đêm lửa trại ấm áp, tất cả đều là những kỷ niệm đẹp đẽ và đáng trân trọng. Chúng tôi cùng nhau nấu ăn, cùng nhau hát hò, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện đời thường. Những tiếng cười, những giọt nước mắt, tất cả đều là những kỷ niệm không thể nào quên. Giờ đây, khi mỗi người đã có một con đường riêng, những kỷ niệm ấy vẫn luôn sống mãi trong lòng tôi. Những người bạn ấy, dù ở đâu, vẫn luôn là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi. Tôi luôn trân trọng và biết ơn những kỷ niệm đẹp đẽ ấy, vì chúng đã làm nên một phần tuổi trẻ tươi đẹp của tôi. Những kỷ niệm với bạn bè trong trường không chỉ là những khoảnh khắc đáng nhớ mà còn là những bài học quý giá về tình bạn, về sự sẻ chia và về tình yêu thương. Tôi luôn tin rằng, dù thời gian có trôi qua, những kỷ niệm ấy sẽ mãi mãi ở lại, như một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi. |
Mẫu bài dự thi trường học hạnh phúc 2024 cập nhật mẫu mới? Chia sẻ kỷ niệm đáng nhớ xung quanh bạn bè, thầy cô, trong học tập, ngôi trường em đang học? (Hình từ Internet)
Thể lệ cuộc thi viết về Trường học hạnh phúc 2024 dành cho học sinh như thế nào?
Theo Công văn 3283/SGDĐT-CTTT-KHCN Tải về về triển khai cuộc thi viết và bình chọn “Trường học hạnh phúc” năm 2024 có nêu rõ về thể lệ thi viết về Trường học hạnh phúc 2024 dành cho học sinh như sau:
- Hình thức: Thi sinh tham gia gửi về Ban Tổ chức 01 (một) tác phẩm viết tay có độ dài dưới 1.000 chữ (hoặc tối đa 3 trang vở).
- Thể loại viết: Tản văn, thư, tường thuật, thơ,...
- Nội dung: Chia sẻ kỷ niệm đáng nhớ xung quanh mối quan hệ bạn bè, thầy cô, trong học tập, môn học, ngôi trường em đang học..., mang lại niềm hạnh phúc, bài học ý nghĩa sâu sắc cho học sinh, giúp học sinh có động lực, niềm vui đến trường. Đặc biệt bài viết có giá trị, ý nghĩa lan tỏa, truyền cảm hứng đến các bạn học sinh, cộng đồng, xã hội.
- Cách gửi bài dự thi:
Thí sinh thực hiện đầy đủ 2 bước: Gửi bản giấy về Ban Tổ chức cuộc thi, đồng thời thực hiện đăng ký tham gia Online để nhận giấy chứng nhận của Ban Tổ chức.
Các bước thực hiện:
Bước 1: Đăng ký Online để cấp giấy chứng nhận tham gia trên chuyên trang cuộc thi tại địa chỉ: https://treemvietnam.net.vn/truong-học-hanh- phuc/dang-ky
Bước 2: Gửi Tác phẩm dự thi (bản giấy) theo hình thức cá nhân hoặc trường, tập thể theo địa chỉ: Tạp chí Trẻ em Việt Nam, Phòng 804 tầng 8, tòa nhà Tuấn Hạnh Building, số 82 ngõ 116, phố Nhân Hòa, phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội. (Ms. Nhung, SĐT: 0816.221166). Ngoài bì thư ghi rõ: Bài tham dự cuộc thi viết “Trường học hạnh phúc” năm 2024.
LƯU Ý:
- Mặt sau bài dự thi, thí sinh phải ghi đầy đủ các thông tin sau:
+ Họ và tên thí sinh; Ngày tháng năm sinh; Tên lớp/trường; Địa chỉ (nêu rõ tên trường, tỉnh/thành phố); Điện thoại (cha mẹ học sinh hoặc thầy/cô); Email (nếu có).
+ Ghi rõ: Tôi đồng ý tự nguyện tham gia cuộc thi và đồng ý tuân thủ các quy định của cuộc thi.
+ Tôi đồng ý cho phép BTC sử dụng thông tin, hình ảnh cá nhân trong hoạt động truyền thông, sự kiện thuộc khuôn khổ cuộc thi.
Tất cả bài viết dự thi đều không được gửi trả lại và thuộc bản quyền của Ban Tổ chức. Ban Tổ chức được quyền sử dụng thông tin về tác giả, hình ảnh, bài dự thi vào mục đích truyền thông mà không cần phải xin phép tác giả cũng như không phải trả bất cứ chi phí nào.
* Bài dự thi không hợp lệ:
- Bài đánh máy.
- Bài thi không do chính học sinh viết, thể hiện hoặc có sự can thiệp của người lớn.
- Tác phẩm dự thi không được sao chép của người khác dưới mọi hình thức, nếu trích dẫn để minh họa phải có chú thích rõ ràng; nếu vi phạm về bản quyền sẽ bị hủy bài dự thi hoặc hủy giải thưởng trong trường hợp đạt giải.
- Thiếu thông tin thí sinh, không đúng chủ đề quy định.
- Bài viết không phải của cá nhân mà do nhóm tác giả từ 2 người trở lên thực hiện.
- Bài đã từng tham dự cuộc thi khác hoặc đã được in trong tập san, phẩm, các phương tiện thông tin đại chúng trước đó.
Thời gian thi viết về Trường học hạnh phúc 2024 dành cho học sinh như thế nào?
Theo Công văn 3283/SGDĐT-CTTT-KHCN Tải về về triển khai cuộc thi viết và bình chọn “Trường học hạnh phúc” năm 2024 có nêu rõ về thời gian và thể lệ thi viết về Trường học hạnh phúc 2024 dành cho học sinh như sau:
- Thời gian nhận bài dự thi viết: đến hết ngày 20/10/2024.
- Địa chỉ nộp bài dự thi: Tạp chí Trẻ em Việt Nam, Phòng 804 tầng 8, tòa nhà Tuấn Hạnh Building, số 82 ngõ 116, phố Nhân Hòa, phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội. (Ms. Nhung, SĐT: 0816.221166). Ngoài bì thư ghi rõ: Bài tham dự cuộc thi viết “Trường học hạnh phúc” năm 2024.
Quý khách cần hỏi thêm thông tin về có thể đặt câu hỏi tại đây.
- Kho bảo thuế được sử dụng để làm gì? Kho bảo thuế có phải là địa bàn hoạt động hải quan không?
- Xã luận 20 11 ngắn gọn nhất 2024? Xã luận báo tường hay ngắn gọn nhất 20 11 2024 Ngày Nhà giáo Việt Nam?
- Khối đại đoàn kết toàn dân tộc là gì? Nguyên tắc xây dựng khối đại đoàn kết toàn dân tộc là gì?
- Ý nghĩa ngày 20 11 ngắn gọn? Bài viết ý nghĩa ngày 20 11? Ý nghĩa ngày Nhà giáo Việt Nam 2024 thế nào?
- Định mức KT-KT quy định mấy mức độ giám định quyền tác giả phục vụ công tác quản lý nhà nước như nào?